Mỗi ngày con lớn là mỗi ngày mẹ học được thêm cách làm mẹ, làm bạn của con, và mẹ sẽ học hỏi mỗi ngày, không phải để trở thành người mẹ hoàn hảo, mà chỉ mong sẽ hạn chế nhất có thể, làm tổn thương đến các con yêu của mẹ.
Con yêu! Mẹ là một người mẹ vô cùng nhiều khuyết điểm, mẹ đã tự trách bản thân mình, từng bất lực, từng chênh vênh… vì mẹ có 2 cậu con trai, nhưng lại lúng túng không biết làm như thế nào mới tốt! Nhiều lúc nói các con không nghe lời, mẹ đã “phát rồ” lên, cau có, cáu gắt, đáng ghét… và anh con 10 tuổi đã vừa đùa vừa thật trêu mẹ: “mẹ ác như phù thuỷ ý”, rồi “may mà mẹ không phải là cô giáo con, nếu không bọn con trèo tường đi về hết rồi”!
Chuyển trường cho con từ nhà (Bắc Giang) sang trường hiện tại của con học chính là bước ngoặt lớn, quyết định nhiều thay đổi của 2 mẹ con cũng như của gia đình mình. Đấu tranh tư tưởng và thuyết phục nhiều lần, cuối cùng bố con cũng đồng ý. Mỗi ngày chúng ta đi từ rất sớm, cho kịp đến trường con, rồi đến giờ bố mẹ lại thu xếp đón con kịp giờ, chúng ta cùng đoàn tụ vào buổi tối sau khi di chuyển khoảng 50-60 km 1 ngày .
Con là út ít nhất trong nhà, nên được tất cả cưng chiều từ lúc sinh ra. Mẹ đi một bước con theo một bước, thậm chí cả đi vệ sinh con cũng đứng gõ cửa đòi mẹ… con luôn nghĩ mình là trung tâm của vũ trụ, cái gì đẹp nhất, ngon nhất… đều phải thuộc về con: “con đẹp trai nhất”, “đồ chơi của con mà, con không cho em mượn đâu”, rồi mẹ la con thì con nói “mẹ không yêu con nữa”…
Nhưng rồi mẹ thấy con thay đổi nhiều. Không biết các cô giáo của con đã có “phép màu” gì mà khiến con của mẹ thay đổi đến vậy.
Con tự giác ăn cơm, k cần bố mẹ giục. Con thấy mẹ sách đồ “để con giúp mẹ một tay” rồi con giơ 2 tay bé nhỏ đỡ lấy trong sự ngạc nhiên của mẹ. Con thấy mẹ dọn dẹp nhà cửa, con sẽ bảo “mẹ ơi con làm cùng mẹ”. Có đồ chơi con đã biết vui vẻ nhường em và các bạn, mặc dù đôi khi vẫn quên, vẫn “ích kỷ” nên mẹ phải nhắc! Rồi mỗi khi có dở tính “trẻ con”, giận dỗi quay mặt đi, chỉ cần mẹ ôm chặt con vào lòng, là con lại ngoan như “cún”… Nếu mẹ có lỡ thiếu kiên nhẫn mà quát mắng con, con sẽ nhắc mẹ “mẹ đừng nói như thế! Mẹ nói hẳn hoi đi”.
Con của mẹ buồn cười lắm! Lúc học đếm, bố bày 5 em khủng long ra bảo con đếm! Con đếm 1-2-3-4-5 rồi bố hỏi có tất cả mấy con, con bảo “có tất cả 7 con”! OMG!!!
Con từ 1 em bé chỉ thích xem YouTube, xem những chương trình vô bổ! Thì nay đã biết hạn chế xem, nhớ những việc mình cần phải làm là “clean up”, vệ sinh cá nhân, vẽ, viết và đọc sách trước khi đi ngủ… Lòng mẹ vui lắm và luôn thầm biết ơn các cô giáo của con.
Con cũng đã khiến bố mẹ thay đổi nhiều! Bố mẹ bớt lười hơn, dạy sớm hơn, trân trọng hơn những thời gian ít ỏi mỗi ngày với các con. Mẹ ít cáu gắt hơn, lắng nghe các con nhiều hơn, cười với các con nhiều hơn, không để áp lực công việc hay những chuyện khác ảnh hưởng đến mẹ con mình nữa….
Đấy! Mẹ cám ơn con! Cám ơn các cô giáo của con! Cám ơn chính những thay đổi nhỏ mỗi ngày, những thay đổi tích cực của chúng ta, để mỗi
Để mỗi ngày trôi qua không phải tự trách, không phải tiếc nuối. Mẹ sẽ cố gắng hơn trong “sự nghiệp làm mẹ”, còn các con sẽ mỗi ngày học được nhiều bài học hơn từ các cô, từ ngôi trường thân yêu, từ chính bố mẹ mình. Mẹ luôn nói với các con, không mong gì lớn lao, chỉ mong các con luôn khoẻ mạnh, lớn lên là người có ích, và nhất định sống phải “là một người biết ơn!”. Và trước khi các con trưởng thành, chúng ta sẽ cùng nhau đi khắp muôn nơi, khám phá thế giới tươi đẹp này các con nhé! Mẹ yêu các con
Mẹ Đặng Ngọc Ánh – con Ngô Đặng Dân An/Lớp Sun-Polar Bears East-West